Truyện ngắn: Mùa yêu đầu

Posted by Remimotao Kiều my
1
Jun 23, 2016
185 Views
Cuộc đời là một giấc mộng thơ tình về mưa , nhưng lạ thay, ai cũng đắm chìm trong giấc mộng chênh vênh và phi lý ấy cả cuộc đời. Chị tôi tên Thương, số chị ấy tốt lắm. Hồi còn nhỏ, mẹ dẫn hai chị em tôi đi xem tướng. Thầy bói bảo chị tôi có số đào hoa, nhân duyên tốt, vận phúc lớn, sau này không phú cũng quý. Thật vậy, bất kể độ tuổi hay giới tính, mọi người đều yêu thích chị tôi.


Đối diện nhà chúng tôi là gia đình bác Tư, hai bác có một cậu con trai hơn tôi hai tuổi và kém chị một tuổi. Lúc nhỏ ba chúng tôi thường chơi chung với nhau, tôi không thích cậu ta, nhưng vì một chuyện xảy ra trong quá khứ hình ảnh status nói lên tâm trạng , tôi lại quý cậu ta cực kì. Tuy nhiên, cậu ta thích chị tôi. Hồi chị lên Sài Gòn thi đại học, cậu ta đuổi theo chuyến xe buýt chỉ để bày tỏ tình cảm với chị. Cậu ta ngu ngốc thật, làm vậy thì được gì chứ? Cuối cùng chị tôi vẫn đi đó thôi! Không, phải nói là, chúng tôi ngốc thật! Vì bản thân tôi cũng đã đuổi theo sau lưng cậu ta. Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta bày tỏ với chị, tôi chợt nhận ra, có lẽ cả đời này tôi chỉ có thể đuổi theo hai người bọn họ.

Rồi cũng kể từ ngày ấy, cậu ta thường ngơ ngẩn nhìn chậu xương rồng chị tôi trồng trước bệ cửa sổ. Cậu ta lại tiếp tục ngu ngốc nữa rồi... Nhưng không sao, vì tôi còn ngốc hơn cậu ta nhiều lắm. Tôi đem chậu xương rồng tặng cho cậu ta, và kết cuộc là, tôi ngồi khóc cả một đêm. Khi ấy, tôi thầm nghĩ, hình như chị đi mang cả linh hồn người tôi thương theo mất rồi. Tôi không biết làm gì hết, mãi mãi vẫn không biết làm gì với đoạn tình cảm của mình.
Skip in 7...Ad finishes in 01 seconds

Chị vẫn đều đặn gọi về cho tôi, chị nói rất nhiều, giọng chị cũng có chút mệt mỏi. Tôi thương chị, nhưng không biết vì sao, tôi chẳng muốn trả lời câu hỏi của chị. Như nhận ra điều khác thường của tôi, những cuộc gọi về sau chị nói ít dần. Đến một ngày, chị hỏi:

- Em ổn chứ?

Tất nhiên, tôi ổn. Từ đầu đến cuối tôi đều ổn. Chị ở đây tôi ổn, chị đi tôi vẫn ổn! Nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống, từng tiếng nấc nghẹn ngào đã muốn bật ra khỏi cổ họng. Tôi vội vàng dập máy rồi dựa lưng vào tường khóc nức nở.

Tôi sai rồi, tôi hoàn toàn không ổn.

***

Từ dạo có cây xương rồng, cậu ta không còn đứng trước cửa sổ nhà tôi nữa. Tôi cũng thôi nghĩ về cậu ta nữa. Lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì trường tôi cách trường cậu ta rất xa. Nhờ vậy, tôi sẽ không chạm mặt cậu ta.

Tháng trước chị tôi trên Sài Gòn có gọi điện báo rằng chị đã đậu vào một trường đại học nên sẽ ở lại đó học bảy năm, còn việc có về quê nữa không thì chị chẳng đề cập đến. Nhưng tôi biết, chị đã quyết định rồi. Hình như cậu ta cũng biết, ngày mẹ mở tiệc mừng chị đỗ đại học, cậu ta không đến. Tôi đi tìm cậu ta mới phát hiện ra cậu ta ngồi trước sân nhà, ngẩn người nhìn cây xương rồng trong tay. Đôi con ngươi cậu ta cháy bừng một ngọn lửa rất lạ, tôi không biết nó là gì, nhưng bốn tháng sau, tôi đã rõ.

Cậu ta thi lên một trường đại học ở thành phố, là trường y dược của chị tôi. Ngày cậu ta ra bến xe, tôi không đến, vì tôi phát sốt rồi. Sốt đau đầu lắm, cơn sốt dai dẳng, như vậy cũng tốt, tôi sẽ không bận tâm gì về cậu ta nữa! Không còn đau vì cậu ta nữa Thơ hay hình ảnh tình yêu buồn ! Không còn đối mặt với sự thật rằng cậu ta thích chị tôi nữa! Tôi cũng sẽ quên mình đã từng thích cậu ta... như thế thật tốt.

Ngày cậu ta đi, không hiểu sao trời lại mưa. Bên ngoài sấm đánh rất chói tai, cây cối ngả nghiêng, bầu trời xám xịt lạnh lẽo. Trong tôi một mảng âm u như thể hôm ấy chính là ngày tận thế. Tôi nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà trưng trưng, sốt nóng quá, sao tôi còn có thể tỉnh táo như vậy? Rốt cuộc vì sao tôi lại trở thành như vậy? Tôi gọi điện cho chị, chị bắt máy, liền hỏi tôi:
Comments
avatar
Please sign in to add comment.