Articles

Lucky88 đưa tin: Raphinha: Tiệc sinh nhật Ronaldinho, “anh trai” Bruno Fernandes và món nợ với Biels

by Nguyễn Như Benh tri


Giống như biết bao đứa trẻ Brazil khác, Raphinha Dias Belloli cũng lớn lên từ một khu ổ chuột với một giấc mơ bóng đá được ấp ủ. Anh chơi bóng để thỏa mãn tình yêu cháy bỏng nhưng cũng để vượt lên cuộc sống khó khăn vì nghèo đói, ma túy hay thậm chí là cái chết luôn thường trực.


TÔI ĐÃ QUEN VỚI NHỮNG LỜI DỌA GIẾT
 
Đó là thứ đã xảy ra quá nhiều lần. Trước trận đấu, khi chúng tôi đang ở trong phòng thay đồ của đội khách thì sẽ có một đám đông tới “gõ cửa”. Và khi tôi nói “gõ cửa”, bạn hãy cứ hiểu rằng bọn họ như thể đang cố gắng phá tan cánh cửa ấy. Sau đó, họ sẽ hét vào mặt chúng tôi bất kỳ câu nào họ có thể nghĩ ra để đe dọa.

“Cứ thử thắng trận này xem, bọn tao sẽ làm thịt chúng mày!”
 
“Chúng mày sẽ chẳng thể sống nổi để mà ra khỏi đây đâu”.
 
Đó là câu chuyện luôn diễn ra ở những giải đấu “várzea” – nơi dành cho những kẻ bị ruồng bỏ như tôi vậy. Thật khó để giải thích định nghĩa “várzea”. Tất cả những người Brazil đều hiểu nhưng bạn chỉ thực sự định nghĩa được khi bạn đã trải nghiệm nó. Brazil có hàng loạt những đội bóng lớn và mọi đứa trẻ đều mong muốn được tuyển chọn vào một trong những lò đào tạo nổi tiếng ấy. Được ký hợp đồng cũng có nghĩa là bạn sẽ kiếm được một khoản kha khá để phụ giúp gia đình, và bạn có cơ hội để lên chơi chuyên nghiệp. Còn với những đứa không được chọn, chúng sẽ tiếp tục con đường của mình ở những giải đấu “várzea”.
 
Những giải đấu kiểu này chẳng khác nào miền Tây hoang dã của nước Mỹ. Cấp độ của nó thấp hơn nhiều so với các học viện. Nói một cách dễ hiểu, đó là những trận đấu được tổ chức độc lập bởi một địa phương nào đó. Ai cũng có thể tham gia mà chẳng cần hợp đồng gì hết. Bạn chơi bóng trên sân đất, giữa cái nóng như thiêu, giữa cát và bụi. Một quả bóng sẽ được mang theo từ nhà ai đó. Thường thì gôn sẽ không có lưới mà chỉ có cột ở mỗi bên. Quên chuyện đồng phục thi đấu đi. Một đội sẽ mặc áo còn đội kia sẽ cởi trần. Điểm chung giữa các cầu thủ là họ đều bị loại khỏi cuộc thi vào học viện. Họ chơi với sự căm giận và chơi để tồn tại giữa cuộc sống.
 
Ơn Chúa, đe dọa cũng chỉ là đe dọa. Những cổ động viên của đội chủ nhà chỉ đang cố gắng làm chúng tôi rối trí. Nhưng ở đây, bạn cũng sẽ thường xuyên nhìn thấy các “đại ca” của vùng đứng quanh sân bóng với khẩu súng lăm lăm trên tay. Ai mà biết được, khi bạn chuẩn bị ghi bàn thì một phát súng nào đó sẽ “vô tình” vang lên. Tôi đảm bảo rằng những thứ như thế sẽ khiến bạn chẳng còn tâm trí nào mà đá bóng nữa. Đó cũng là lý do tôi nói rằng nếu bạn từng chơi một trận đấu “várzea”, bạn sẽ có thể chơi ở bất kỳ đâu. Trận chung kết châu Âu à? Chẳng quan tâm. Hay là một sân vận động với 9 vạn khán giả? Thoải mái thôi.
 
GIA ĐÌNH THỨ HAI
 
Tôi có hai gia đình, một ở nhà và một ở trên đường phố.
 
Khi bạn lớn lên ở một nơi như Restinga, một khu ổ chuột ở Porto Alegre, bạn sẽ nhanh chóng nhận ra rằng sống một mình là điều không thể. Bạn bè trở thành gia đình thứ hai. Không sớm thì muộn bạn sẽ cần họ giúp đỡ và họ cũng cần sự giúp đỡ từ bạn.
 
Tôi không nói về việc cứu nhau thoát chết hay buôn bán ma túy mà thường là những chuyện lặt vặt hơn. Restinga khá xa trung tâm thành phố nên thỉnh thoảng chúng tôi phải dậy từ khá sớm để di chuyển và sẽ về nhà vào đêm muộn. Mỗi lần như thế, nếu có một anh bạn ở bên cạnh và chia nhau chút đồ ăn thì chúng tôi sẽ không phải về nhà với cái bụng đói. Có vài lần tôi khóc vì không có tiền để chi trả cho việc đi lại trong khi rất muốn ra sân thi đấu. Và rồi một anh bạn của tôi được mẹ mua cho vé tháng xe bus, thế là chúng tôi lại hớn hở lên đường.
 
Khi không ai trong chúng tôi có đồ ăn, chúng tôi buộc phải xin những người qua đường. Phải cùng đường lắm mới phải làm vậy nhưng thực sự là chúng tôi quá đói. Vấn đề là họ sợ chúng tôi. Thử nghĩ mà xem: bạn vừa mới kết thúc một trận bóng, bẩn thỉu và ướt nhẹp mồ hôi, chưa kể những vết bầm tím và cả vài vết sẹo nữa. Họ nghĩ rằng chúng tôi là cướp và muốn lấy gì đó từ họ. Thật buồn vì chúng tôi chỉ cần một chiếc bánh quy, một miếng bánh mì hay bất cứ thứ gì ăn được mà thôi.

BỮA TIỆC SINH NHẬT CỦA RONALDINHO
 
Tôi từng được tới dự tiệc sinh nhật của Ronaldinho hồi tôi 7 tuổi. Cha tôi là nhạc công trong một ban nhạc samba và ông được thuê đến chơi ở đó. Ronaldinho sinh ra trong một cộng đồng giống như tôi nên cha và các bác tôi biết anh ấy. Tôi luôn luôn muốn trở thành người như Ronaldinho. Những thứ anh ấy làm, cách anh ấy tận hưởng từng phút trên sân cỏ,… Có cảm giác rằng mỗi lần ra sân, anh ấy đều hứa với các khán giả rằng: “Đưa cho tôi quả bóng và tôi sẽ khiến bạn mỉm cười”.
 
Đó là khi anh ấy mới bắt đầu chuyển tới Barcelona. Tôi còn nhớ cảm giác khi tới ngôi nhà khổng lồ của anh ấy, nhìn thấy anh ấy đứng ở cửa chào đón và ôm hôn tất cả mọi người. Nụ cười của anh ấy. Các bạn hẳn cũng biết nụ cười của anh ấy phải không?
 
Anh ấy ôm lấy tôi và dẫn tôi đi xung quanh nhà. Tôi hoàn toàn đông cứng, không biết phải phản ứng lại như thế nào với tình cảm ấy. Sức hấp dẫn của Ronaldinho có thể khiến ngay cả trái tim lạnh lùng nhất cũng phải tan chảy. Anh ấy đối xử với mọi người quá đỗi tử tế. Tôi chắc chắn rằng đó là buổi tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi từng tham dự (kể cả sinh nhật của chính tôi).
 
Kể từ lần đó, tôi đã gặp Ronaldinho thêm nhiều lần và thật vinh dự khi được coi anh ấy là bạn. Mọi thứ thật mơ hồ khi được đi chơi với thần tượng mà bạn vốn chỉ nhìn thấy trên TV hay YouTube. Ronaldinho thậm chí đã xem một vài trận đấu của tôi và anh ấy nói thích lối chơi của tôi. Thực sự, tôi còn biết nói gì nữa đây? 
 

Sponsor Ads


About Nguyễn Như Senior   Benh tri

44 connections, 4 recommendations, 758 honor points.
Joined APSense since, November 7th, 2017, From Hà Nội, Vietnam.

Created on Sep 8th 2021 02:14. Viewed 229 times.

Comments

No comment, be the first to comment.
Please sign in before you comment.