Joshua Kimmich góc tuổi thơ và khi được khoác áo Bayern
Mới đây, Joshua Kimmich đã có một buổi tâm sự rất thú vị 138bet về một góc tuổi thơ của mình trên tạp chí Theplayers Tribune. Anh kể về những năm tháng làm quen và bắt đầu yêu trái bóng, về chuyện được Stuttgart mời vào đội trẻ, về chấn thương và nỗi cô đơn hạnh hạ, và về rất nhiều điều thú vị, đặc biệt là việc được khoác áo Bayern…
Một tiếng ồn vừa vang lên. Có vẻ đó là tiếng kính vỡ. Thường thì mẹ tôi không bao giờ hỏi chuyện gì vừa xảy ra. Bà chỉ bước ra ngoài sân, nhìn cửa sổ và nói: “Lần này thì thủ phạm là đứa nào”. Tôi lớn lên tại một ngôi làng nhỏ ở Boesingen. Chỉ có khoảng 1.700 người sống ở đó và tất cả đều yêu bóng đá vwin .
Tuy nhiên, không dễ gì để đám trẻ chúng tôi tìm được một cái sân tử tế để đá bóng. Và đó là lý do tại sao tôi thường xuyên làm vỡ kính cửa sổ. Khu vườn nhà là nơi tôi học, chơi và yêu bóng đá. Khi tôi tầm 4 - 5 tuổi, tôi đá bóng với bố. Ông dạy tôi chuyền và sút. Thế rồi tôi lớn dần và bắt đầu chơi bóng với anh mình. Khu vườn nhà là sân vận động của chúng tôi.
Năm 7 tuổi, tôi tình cờ tìm thấy 2 quyển sách dạy luật bóng đá. Nó thuộc về một CLB địa phương. Có vẻ như họ không cần chúng nữa và bố tôi đã mang về nhà. Tôi bắt đầu đọc. Vài ngày sau, bố tôi về nhà và chỉ tay về phía một bãi đất trống rồi nói: “Các chàng trai, ra kia và chơi bóng đi nào”.
Đó là sân bóng đầu tiên của cuộc đời tôi. Gọi là sân bóng, vì chúng tôi đã thật sự biến nó thành một cái sân theo cách của mình. Nhà hàng xóm đang xây dựng nên chúng tôi dễ dàng tìm thấy nhiều gỗ, gạch và những thứ linh tinh khác. Từng ngày trôi qua, cái sân nhỏ đó được “xây” nên. Tôi biết nó thật sự giống một cái sân bóng, vì dân địa phương thậm chí còn đứng xung quanh cổ vũ mỗi khi chúng tôi thi đấu.
Tôi lớn dần lên và bắt đầu tập luyện tại đội bóng địa phương. Vào một ngày, chúng tôi có trận giao hữu với đội trẻ VfB Stuttgart. Họ là đội bóng mạnh nhất khu vực. Chúng tôi thắng 3-2. Tôi lập hat-trick. Đó là bước ngoặt cuộc đời tôi.
Stuttgart đến và thuyết phục bố mẹ cho tôi gia nhập học viện đào tạo của họ. Dĩ nhiên, bố mẹ tôi từ chối. Thật bất tiện nếu ngày nào cũng phải lái xe 2 tiếng để đưa một đứa nhóc 8 tuổi đi đá bóng. Bản thân tôi cũng không hề thất vọng. Tôi đang có một môi trường tốt để chơi bóng w88 casino .
3 năm sau, Stuttgart trở lại và một lần nữa thuyết phục bố mẹ tôi. Họ tiếp tục nhận lại lời từ chối. Phải đến khi đích thân HLV của đội trẻ Stuttgart đến tận nhà, ngỏ ý đưa tôi và bố mẹ đi xem cơ ngơi của Stuttgart, họ mới đồng ý để tôi đi. 2 năm sau đó, bố luôn là người đưa đón tôi. Tôi phải dậy từ 7 giờ sáng và về nhà lúc 10 giờ tối. Tôi phải làm bài tập ở trường trên xe, thức rất khuya để học. Thật sự không ổn chút nào.
Comments